
》Video Tương Tự
Cực phẩm em tây áo đen -Xem phim sex Việt Nam
phim sẽx dong tinh nu
Xem phim sex Việt Nam hôm nay gửi đến anh em 1 video với tiêu đề : Cực phẩm em tây áo đen -Xem phim sex Việt Nam
Kệ bả đi! Đừng nghe bả nói! Thế là rẻ rồi!
– He he! Tao logic mà. – Tôi trả lời.
– Ừ, nhưng vẫn ngu trong 1 số lĩnh vực! – Em vừa cười vừa đáp.
Để mừng cho điểm 6 ko phải sự trợ giúp của tôi, Linh tậu 1 bịch hướng dương vào giờ ra chơi
Cái vật dụng quà vặt này ăn cho đỡ buồn mồm, nhưng khi đấy tôi cảm giác nó ngọt nhạt khôn tả.
Đợt kiểm tra chấm dứt cũng là khi kỳ nghỉ Tết nguyên đán gần đến gần. Dù cuộc sống thay đổi ra sao chăng nữa, nhưng ngày xưa, ngày nay, thậm chí cả tương lai, lũ trẻ con vẫn sẽ hào hứng ngày Tết. Không phải mấy giá trị truyền thống hay loại gì cao siêu, chỉ đơn thuần là bọn trẻ được nghỉ, khỏi nên đi học.
Thỉnh thoảng tiếng pháo nổ lại vang vọng trên những hành lang, còn thấy giám thị sạo sục khắp nơi hòng kiếm tìm thằng pháo. Hầu hết bọn trẻ vui tươi, riêng tôi chẳng vui tí nào, bởi lẽ một tuần nữa, cuộc đời tôi sẽ vắng bóng dạng hình và tiếng cười của em.
Rất khó chịu! Và thế là tôi hỏi em số điện thoại nhà. Ngày trước, học sinh không có di động bắt buộc chỉ có thể giao thông sở hữu nhau qua điện thoại bàn. Con trai hỏi nhau thì dễ, con trai hỏi con gái mới khó. Chưa nhắc các vị phụ huynh sẽ tra hỏi thằng đó tên gì, con loại nhà ai, học hành ra sao, đủ thiết bị linh ta linh tinh khác. Linh cũng ko muốn tôi gọi, em lắc đầu:
– Thôi, để sau Tết đi! Mày ngẫu nhiên gọi đến nhà tao à? Kỳ cục lắm!
Tôi cũng không hỏi thêm nữa. Bố má em vốn đã có ấn tượng xấu về tôi, giờ gọi đến chỉ gây khó cho Linh mà thôi.
Tết thì Tết nhưng tiết của bà chủ nhiệm thì ko khí học tập vẫn như toàn bộ ngày, chẳng thằng ôn nào dám ho he hoặc tỏ ra trễ nải
“Học đi, bả đang nhìn mày kìa!”.
“Ờ ờ, chán quá!”.
Tôi chống cằm lắng tai mớ lú thuyết… à nhầm, lý thuyết đại số
Một nỗi chán ngán vô cớ cứ len lách trong tâm não thằng chọi con tôi đây. Tôi bèn bút đàm cho Linh:
“Tết mày sở hữu về quê không?”.
“Chắc là có! Mày về không?”.
“Không, chán lắm! Ở quê có gì chứ? Trên này với điện tử, vui hơn! He he!”.
“Mày khi nào cũng điện tử!”.
“Thật ra là tao không thích họ hàng.
Tôi viết tiếp:
“Mày ko cho tao số điện thoại à?”.
“Thôi mà, phiền lắm!”.
“Ờ, không sao. Nhưng mà khiến cho hộ tao chiếc này được không?”.
“Cái gì?”.
“Là sao?”.
“Nắm lấy, được không?”.
“Mày điên à? Hết chuyện để khiến cho à?”.
ôi cũng chỉ bông lơn chứ ko trông mong em nắm tay mình. Nhưng một lát sau, em khởi đầu quan tâm xuống không gian giữa hai đứa. Nghĩ sao đó, em ngay lập tức vươn tay trái của mình ra. Loay hoay mãi, em viết:
“Trái tay lắm!”.
xem tiếp:
phim sex dong tinh nam
“Trái tay gì cơ?”.
“Ngồi khó quá! Tao ko nắm tay mày được!”.
“Nhưng tao không chép bài được!”.
“Tao chép. Tí ra mượn vở của tao. He he!”.
Linh nghĩ đến nghĩ lui, sau cùng, em chuyển bút sang tay trái còn tay buộc phải cẩn trọng hạ xuống. Cho tới lúc lòng bàn tay em áp lên lòng bàn tay tôi, 1 cảm giác tê dại chạy suốt cánh tay rồi lan tận óc.
Cái gì đây?
Đan Mạch? Tôi được gái nắm tay?
Ối giời ơi!
Tôi tương đối run, lưng chảy đầy mồ hôi, tâm trí ko kịp xử lý cảm xúc của trái tim. Làm gì tiếp theo đây? Tôi không biết. Tôi quay sang nhìn Linh, em đang chống cằm, ánh mắt chú tâm dõi theo lời vàng ý ngọc của bà chủ nhiệm.
Mày nắm thật à?”.
Linh đáp lời, do viết bằng tay trái buộc phải chữ
Học thật! Điểm thật! Nói mới nhớ học kỳ trước, nhờ Linh, điểm tổng kết tiếng Anh của tôi trên 7. 0. Hạng khá hẳn hoi! Em nhận ra bà giáo bộ môn bắt đầu để ý điểm số của tôi, chúng hoàn toàn ko giống có cái mác “thằng ngu ngoại ngữ” mà bả gán cho tôi hồi lớp 6. Vậy là em vạch ra một chiến lược học tập và bắt tôi khiến theo. Ban đầu, tôi nghĩ Linh chỉ đùa, ai dè em làm cho thật. Em đánh dấu chi chít những mục phải chú ý trong sách giáo khoa rồi nhắc mang tôi:
– Về học từ mới, viết ra mới nhớ được! Rồi vận dụng từ vào cấu trúc này này… ơ… này! Này! Thằng kia, mày nghe không đấy?
Tôi ậm ừ cho qua:
– Ờ, ờ! Tao học đi học lại cũng thế thôi
Sao lại nhắc thế? Học đi chứ, tiếng Anh quan trọng lắm!
Tôi cười:
– Mày học giỏi tiếng Anh thì mày kể thế thôi! Sau này tiêu dùng tiếng Anh làm cho vẹo gì chứ? Nó có đẻ ra tiền đâu?
Em vỗ đầu tôi:
– Dốt! Bây giờ gặp khách du lịch nước ngoại trừ hỏi đường, có lẽ nào mày chỉ chỉ trỏ trỏ? Với cả sau này đi làm, ko với tiếng Anh thì ai nhận mày chứ?
Tôi ngạc nhiên:
– Thật á?
– Thật chứ sao không? – Em cười – Bố tao bảo vài năm nữa, các doanh nghiệp nước ngoài vào nước mình đa dạng lắm! Đứa nào biết tiếng Anh sở hữu phổ biến lợi thế lắm!
Tôi ngẩn người lắng nghe. Hiếm đứa trẻ nào ở độ tuổi ấy với suy nghĩ giống Linh. Cũng do xúc tiếp Internet từ siêu sớm, nhà lại có điều kiện phải nhận thức của em nổi bật bọn đồng trang lứa. Thấy em hiểu biết hơn mình, tôi bỗng nổi tính tự ái. Nói cho cùng, tiếng Anh cũng chỉ là các con chữ, cớ gì mình ko học được? Nghe lời em, bỏ qua bản mặt đáng ghét của bà giáo bộ môn, tôi lao đầu học ngoại ngữ. Tôi ko học vì ngày mai nghề nghiệp, cũng chẳng buộc phải vì điểm số, mà bởi tôi chẳng muốn thua kém Linh. Vậy đấy! Khi bạn thích 1 cô gái, bạn muốn trở nên chỗ dựa cho cổ chứ ko sở hữu điều ngược lại. Em muốn tôi thay đổi. Được thôi! Tôi sẽ thay đổi cho em thấy
Trước ngày kiểm tra tiếng Anh một tiết, tôi đề cập mang Linh rằng sẽ tự làm cho và ko nhờ em nữa. Gương mặt Linh rạng rỡ, như thể người má vui mừng vì đứa con đã trưởng thành (nghe nhục vãi!). Em cười:
– Mày tự làm cho á? Thật không?
– Thật! – Tôi cả quyết – Để tao xem mình được mấy điểm!
Linh tủm tỉm:
– Chắc chắn ko nhìn bài tao chứ?
Tôi thở dài.
Em chống cằm cười khúc khích. Thực ra cũng vì mấy lần trước, tôi hứa hẹn lên hứa hẹn xuống không bắt buộc Linh giúp đỡ mà cuối cùng vẫn buộc phải huých tay nhờ em gỡ bí. Nhưng lần này, tôi tự vấn sẽ ko hỏi. Tuyệt đối không! Vạn lần không! Thề! Trông bản mặt phì phò “thề” mang “hứa” của tôi, Linh bật cười rồi nói:
– Ừ! Cứ làm cho đi. Tao nghĩ ko khó lắm đâu, mày làm được mà!
Tôi ngây mặt 1 lúc, sau buột miệng:
– Đan Mạch… mày đừng cười nữa được không?
Em ngạc nhiên:
– Hả? Tại sao?
Tôi ấp úng, lưng nóng bừng:
– Mày cứ cười thế… tao lại thích mày đa dạng hơn…
Thằng điên! Mày không nhắc được câu nào đàng hoàng à?
Tôi nhe răng cười. Linh chỉ lắc đầu cho sự điên khùng của tôi. Nhưng tôi nhận ra trong dòng lắc đầu ấy, ánh mắt em long lanh kỳ lạ, như sương buổi sớm vậy.
Rồi bài đánh giá cũng tới. Đúng như Linh tiên liệu, bà giáo bộ môn liên tiếp lảng vảng khu vực cuối lớp và thường xuyên soi bàn của tôi. Bả như con kền kền đợi xác thối, chỉ đợi tôi cựa quậy tí đỉnh là thộp liền. Thực ra, dù bị kèm cặp chặt đến đâu, bọn học sinh vẫn với phương pháp quay bài. Nhưng giữ đúng lời hẹn với Linh, tôi ko hỏi hay cầu xin em trợ giúp.
Kết quả bài kiểm tra với ngay vào tuần kế tiếp
rông nó như điểm 9 vậy! Tôi càng sướng hơn khi trông bản mặt hằm hằm của bà giáo bộ môn. Chắc hẳn bả nghĩ mình đã lơi là và để tôi có thời cơ quay bài. Bả hằn học:
Học hành chuyên nghiệp giang nhỉ?
– Dạ, dạ. Con cố gắng lắm mà cô! – Tôi cười (ngày ấy, học trò cần xưng con với giáo viên).
– Lần sau tới giờ kiểm tra, anh ngồi chỗ khác! Không được ngồi sắp loại Linh nữa! Học thì ngu, chi giỏi nhìn bài thôi!
Bả nó vậy trước mặt cả lớp. Không tin tưởng sự tìm mọi cách của học trò và thường ưa những đứa phỉnh nịnh,
Nắm chứ sao không? Tao sợ chắc!”.
Và rồi em cũng nắm tay lại, từng ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhõm ôm ấp lấy mu bàn tay của tôi.
Lớp học vẫn yên ổn ắng, chẳng sở hữu âm thanh nào không tính lời giảng của bà chủ nhiệm. Ngoài trời, mùa đông vẫn quất các cơn gió lạnh lên ô cửa kính. Chẳng ai, chẳng trang bị gì để ý chiếc nắm tay vụng về trộm phía cuối lớp. Nắm tay con gái lần đầu chẳng buộc phải đồ vật cảm xúc rồ dại như trong tiểu thuyết hay truyện tranh vẽ ra. Nó nhẹ nhàng, thoang thoảng, như cơn gió xuân xua tan chiếc lạnh mùa đông và khắc một dấu ấn đáng nhớ lên cuộc đời gã đàn ông, mà đàn ông vốn dĩ có trí tưởng tương đối tồi.
Và ký ức tuyệt đẹp đấy giờ chỉ còn là kỷ niệm. Thời gian là 1 gã con buôn đáng ghét.
Nghe tôi nhắc lại vụ nắm tay lề mề trộm ấy, Linh không kể câu nào, chỉ cười. Hai tay em ủ ấp lấy khuôn mặt cộng gò má đỏ bừng. Sắc đỏ đó qua bao năm vẫn ko phai, tựa như đóa hồng chẳng bao giờ tàn vậy. Tôi cũng yên ổn lặng, chỉ nhắm nháp cốc café đã gần cạn. Mỗi đứa sở hữu bí quyết nhìn khác nhau về kỷ niệm đó.
Được 1 lúc, Linh lên tiếng:
– Tại sao hồi đấy Tùng không nói “chuyện ấy” ra?
Tôi biết “chuyện ấy” mà em kể tới là chuyện gì (hoàn toàn trang nghiêm nha, độc giả nào có tư tưởng mờ ám mời về con đường chính đạo giùm). Tôi trả lời:
– Còn con nít mà, sao mà đề cập hay tâm sự chứ?
– Nếu Tùng nhắc sớm…
Em tương đối ngập ngừng. Tôi tiếp lời:
– Nói sớm thì với đổi thay được gì không?
Em lắc lắc đầu, cười mỉm. Có lẽ có em, ấy chỉ là chuyện vớ vẩn thời trẻ con. Nhưng có tôi, nó là sự nuối tiếc. Chỉ vì “chuyện ấy”, tôi đã ko thay đổi.
xem tiếp: