phimsexviet

》Video Tương Tự

Anh trai gạ địt em gái họ – Coi phim sex Việt Nam

phim sex đồng tính luyến ái

Coi phim sex Việt Nam hôm nay gửi đến anh em 1 video với tiêu đề : Anh trai gạ địt em gái họ – Coi phim sex Việt Nam 

Kết thúc năm học, tôi đứng sắp đội sổ mang tấm bằng học sinh trung bình Thằng Choác cũng chịu chung căn số như tôi, nhưng chí ít học lực của nó còn thuộc mẫu khá. Đ. M, học với chả hành! – Tôi lẩm nhẩm chửi. Còn thằng Cháy? Tôi ko quan tâm. Điều tôi để ý duy nhất về thằng Cháy là đợi chờ 1 ngày nào đó, xe vận chuyển sẽ tông chết nó. Thật! – Trẻ con ngày đó suy nghĩ đơn giản vậy thôi.

– Gì đây?

– Quà sinh nhật, tặng mày đấy!

Tôi nhếch mép cười:

– Tưởng mày ghét tao lắm cơ mà! Sao còn tặng?

Em cau mày:

– Tao ko ghét. Chỉ là…

– Rồi rồi, biết rồi!

Nói rồi tôi quăng món quà vào cặp sách, như thể ko sử dụng rộng rãi tới nó

“Lại Bon Jovi, không với chiếc gì mới hơn à?” – Tôi cười khẩy. Suốt ba tháng hè, tôi ko thèm rớ tới mẫu đĩa, dù chỉ 1 lần.

Lần này, tôi ko ngồi cộng Linh nữa mà chuyển sang dãy bàn gần cửa sổ. Cuộc sống thiếu Linh không khiến tôi mất tinh thần. Đàn ông tồi vậy đấy!

Tôi vẫn trốn học, chơi điện tử đều đều, và chẳng chú ý đến Linh dù có đôi lần em hỏi han.

Giữa học kỳ I, sở hữu một sự kiện trọng đại với bọn học sinh: Tham quan. Thuở ấy, bọn học trò ngóng tham quan như ngóng Tết. Tôi và thằng Choác lập hội cộng vài thằng khác (tất nhiên không mang thằng bẩn chớt 3C), đứa tậu đồ ăn, đứa sắm bộ bài, đứa nạp đầy pin cho máy MP3. Vui như trẩy hội

Thành thử khi lên ô tô khi năm giờ sáng, hai đứa gật gà gật gù như gần gà rù sắp chết.

Tuy nhiên, mang một trang bị làm cho tôi thức giấc ngủ ngay lập tức. Khi quằn quài phấn đấu ngủ, ánh mắt tôi trông xuống cuối xe.

Đan Mạch, dòng đếch gì thế?

Tôi dụi mắt tìm mọi cách nhìn rõ cái gì đang xảy ra. Thật, nó là thật

Một con quái vật vô hình cào xé lồng ngực tôi, nó thôi thúc tôi nên khiến cho gì đó, đấm vỡ vạc mặt thằng Gà chẳng hạn. Nhưng tôi chẳng với lý do nào để làm điều ấy.

– Đan Mạch các bạn chúng mày, om ba cây búng tai đê!

Và cái tụ điểm om ba cây của bọn tôi trở thành trọng tâm náo nhiệt của cả lớp.

Chính tôi là thằng khai mạc phong trào nhảy xuống hồ, lũ trẻ sau đấy cũng thi nhau khiêu vũ bất chấp ướt hết quần áo. Song… đa số đồ vật tôi làm chỉ để gây lưu ý có Linh chứ chẳng nên thỏa mãn tính nghịch ngợm.

Những giai điệu ồn ã chứa lên, và tôi khởi đầu nghĩ về ngày hè năm lớp 7.

Nếu như tôi chịu mở miệng hàn huyên mang Linh thì sao?

Nếu như tôi chịu đề cập rằng mình đã hoang với thế nào lúc thằng bạn chơi đểu mình?

Nếu như tôi chịu đề cập rằng nửa cuối năm lớp 7, ngày nào tôi cũng phát điên vì câu hỏi “bạn bè là gì”, liệu em hiểu cho tôi không?

Nếu như…

Đĩa nhạc vẫn chạy, cho tới khi chuyển sang track trang bị năm tên là “Misunderstood”, tôi bắt đầu cảm thấy mang mẫu gì đó cay cay ở mắt.

Nếu như có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ ko chôm chĩa.

Nếu như với thể quay ngược thời gian, tôi sẽ học tiếng Anh thấp hơn.

Nếu như sở hữu thể quay ngược thời gian, tôi sẽ tâm sự với Linh, tôi sẽ đề cập cho em mọi thứ.

Nếu như mang thể quay ngược thời gian, tôi sẽ ko hét vào mặt em như thế, sẽ ko hành xử như 1 đứa trẻ thơ nữa.

Nếu như với thể quay ngược thời gian, tôi sẽ lau đi nước mắt trên khuân mặt em.

Nhưng ai có thể quay ngược thời kì chứ? Và cuộc sống ko mang chữ “nếu như”.

Tôi ủ ấp mặt, cố nén những loại trào ứ từ cổ họng nhưng ko thể. Tôi khóc, vừa khóc vừa tự chửi mình. “Mày ngu vãi, Tùng ạ! Ngu vãi luôn!”.

Tôi đã mất Linh. Mất thật rồi!

Là tôi sai. Là tại tôi. Tại tôi ko thay đổi.
hỉ là “hiểu lầm” thôi. Chỉ là hiểu lầm thôi mà! – Tôi nói trong nước mắt.
xem tiếp:

 

 

Cực phẩm em tây áo đen -Xem phim sex Việt Nam

phim sex nu dong tinh

Nhưng Linh chẳng nghe thấy tôi, thời kì cũng chẳng quay lại để tôi sửa sai nữa. Chỉ tới khi mất em rồi, tôi mới hiểu em quan trọng thế nào. Tôi nắm tay em vì một sự hiểu lầm và mất em cũng bởi một sự hiểu lầm. Và Misunderstood của Bon Jovi từ hồi đấy vẫn ca hát trong đời tôi cho đến tận bây giờ.

Nhưng chuyến tham quan hồi lớp 8 chứa chứa rộng rãi kỷ niệm nhất. Với tôi, nó là kỷ niệm buồn. Còn có Linh, nó lại rất vui và đáng nhớ. Chuyến tham quan đã trôi qua hơn mười năm, nhưng Linh vẫn nhớ những yếu tố quan yếu nhất, em nói:

– Tùng nhớ khi xe đi về Hà Nội không? Xe bị thủng lốp, sắp chín giờ tối mới về tới nơi!

– Có! – Tôi gật đầu – Về muộn quá! Linh nhớ thằng Ú (biệt danh) không? Thằng béo béo cắt đầu cua ấy? Cái thằng mang điệu cười mọi rợ tàn bạo ấy? Ờ, xe hỏng mất đèn, nó ngay lập tức đề cập chuyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn. Đêm đó mình sợ vào nhà vệ sinh lắm!

– Nhớ, nhớ! – Linh cười chết giả – Ú nhắc hay thật! Cả điệu cười dã man nữa, hợp chuyện kinh! Gà hôm ấy về ko ngủ được luôn! À mà Tùng có biết ngày nay Ú ra sao không?

Tôi lắc đầu:

– Không! Học cấp hai xong, nó mất tích luôn! Không để lại yahoo hay cửa hàng email nữa! Nó không thân thiết sở hữu ai mấy. À… có thằng Lỉnh (biệt danh) hay chơi với nó. Nhưng mình hỏi thằng Lỉnh thì nó cũng ko biết. Chịu thôi!

Linh cười, miệng nhấp ngụm café. Ly café sữa của em chưa vơi mấy, trong lúc ly của tôi đã cạn. Tôi gọi người chuyên dụng cho sở hữu thêm 1 ly nữa, trong lòng ko ưa chuộng chuyện tiền bạc nữa. Chín mươi nghìn! Hai bát tái gầu! Đắt! Nhưng chẳng sao! Đồng hồ mới chỉ 4 giờ 15 phút, nắng còn gay gắt, thời kì hẵng còn dài để tôi nói chuyện cũ cho Linh và em cũng rất hào hứng. Khoảng thời kì hòa nhập cuộc sống công nghiệp đã khiến chúng tôi quên đi nhiều thứ. Và giờ đây, lúc đề cập lại quá khứ, chúng tôi mang thể nhìn lại và cười, như tận hưởng 1 thú vui nho nhỏ vậy.

– Tùng uống đa dạng thế, ko sợ mất ngủ à? – Linh hỏi.

– Không, quen rồi! – Tôi lắc đầu – Ờ, mà lại mình hỏi nhé?

Không nên là dụ khị mình bán hàng đa cấp chứ?

Linh nhổm người vỗ đầu tôi. Em cười:

– Như con nít ấy! Sao Tùng thích đề cập mấy câu làm người khác phật ý thế nhỉ?

– Chỉ mang Linh thôi! – Tôi nhăn răng cười.

Tùng với biết hồi lớp 8, mình ghét Tùng cỡ nào không?

– Rồi, rồi. Nghe rồi! – Tôi gật gù – Vô duyên, cục súc, quái gở… bọn con gái kể mình như vậy cần không? Mình biết chứ!

Linh trầm tư một khi rồi lên tiếng:

– Dạo trước, mình thấy trên facebook mang 1 mẫu ảnh. Nó đề cập rằng sở hữu những người thích quấy nhiễu trêu chọc người khác là bởi họ mang chuyện không vui. Có buộc phải vì chuyện hồi lớp 7 cần Tùng mới như vậy?

Những nỗi đau rồi cũng chấm dứt. Nhưng chẳng sở hữu đau thương nào không để lại di chứng. Như 1 nạn nhân trở nên ngớ ngẩn sau khi chứng kiến vụ án kinh hoàng, tôi dần biến thành 1 thằng tưng tưng, hoặc “hâm dở”, tùy cách đa số người nhìn nhận.

Sang lớp 8, thêm 1 tuổi, tôi càng bất trị và quậy phá. Ở nhà, tôi lầm lì, bướng bỉnh, ko chịu nghe lời bố mẹ. Tới lớp, tôi liên tiếp nhắc chuyện riêng, tham gia vô kể trò nghịch ngợm. Ở loại tuổi ấy, đa số lời nói của người lớn có tôi chỉ như muỗi vo ve.

Thế buộc phải chỉ còn bí quyết quậy phá thật nhiều ở lớp mới giúp tôi khuây khỏa. Tôi biết rằng mình sướng hơn các học trò ở nông thôn hay miền núi, tôi sống như 1 thằng thừa thãi. Tôi biết rõ, vô cùng rõ là đằng khác! Nhưng ở tuổi ấy, trong cuộc sống đầy hoài nghi ấy, tôi không thể biến mình phải chăng đẹp hơn.

Thực ra thì ở thời của tôi, phá rối của lũ học trò tương đương mang “nghịch ngu” chứ ko hẳn là phá trường phá lớp. Bất cứ trò gì mang hơi hướm nhộn nhộn là được đem ra thử ngay. Hai trò nghịch ngu nức tiếng trợ thì đó là bắn giấy và bóng nước.

Còn trò bóng nước thì khỏi đề cập về độ bẩn lẫn độ nhây. Kinh hoàng nhất là vào mùa đông, đang co ro trong loại rét, bỗng đâu một quả bóng nước đập trúng đầu. Hoặc đứa nào xấu số thì bị ném bóng nước lúc đang đi vệ sinh, cứ buộc phải gọi là nhớ đời. Nhưng tởm nhất cần đề cập tới các thằng thú vật thay nước bằng mực bút máy, áo trắng ngày đó loang lỗ như áo rằn ri.

Dù vậy, sau nhiều năm sống dưới mái trường, tôi đúc kết một chân lý: Nghịch ngu đều xuất phát từ hai duyên do chính, do ngu thật và do sĩ gái. Những màn nghịch ngu của tôi nguồn gốc từ lý do đồ vật hai.

Em dành kha hơi thời kì với thằng Gà, và tôi ko thể chen ngang. Nhưng lúc rảnh, em cũng không muốn kể chuyện mang tôi, như thể tôi là mẫu gì ấy đáng ghét lắm.

– Ê mày, khiến bài chưa? Cho tao chép! – Tôi hỏi.

– Chưa làm cho đâu! – Em trả lời.

– Hả? Tiếng Anh mà mày chưa làm? Thôi mà, cho tao mượn vở!

– Đã bảo là chưa làm! – Em nổi nóng.

Giọng đề cập của em đầy gắt gỏng, nhưng ko nồng ấm như một năm trước mà giá ngắt tựa cốc nước đá giữa mùa đông.

Đau! Thực sự đau! – Tôi thở dài.

Không gì đớn đau hơn cảm giác một người nhà quen trùng hợp vứt bỏ hoặc ko sử dụng rộng rãi tới mình. Nhưng biết nói sao? Lỗi tại tôi, không bắt buộc tại em. Vậy cần em với quyền. He! Sau này, tôi nghĩ thằng đàn ông đôi khi buộc phải dính mấy phát như vậy mới biết trân trọng những vật dụng mình có.

xem tiếp :

 

Em chỉ là bồn chứa tinh của anh- Phim Sex Việt Nam